Gần 30 năm về trước, 6 tuổi Bác sĩ khánh đã xa Cha Mẹ, về ở với Ông Bà Nội. Ngày đó cả làng quê ai cũng nghèo & đói, nhưng nhà Ông Bà Nội Bskhánh luôn duy trì ổn định vị trí tốp đầu trong bảng xếp hạng “Đói” của làng.
Bác sĩ còn nhớ ngày đó, cả nhà chỉ Bà Nội có đôi dép cũ để đi, mỗi tối loanh quanh 11h đêm học xong, Bs Khánh lại chạy đến mượn dép Bà ra rửa chân, lên giường ngủ và không xuống đất trở lại nữa cho đến hôm sau. Nhà Ông Bà mái tranh & vách đất trộn vôi với rơm rạ, những ngày mùa đông, mặc dù đêm ngồi học trong nhà nhưng luôn có cảm giác gió lùa tứ phía, đặc biệt là cảm giác buốt lạnh hai bàn chân thì không bao giờ Bs quên được.
Mùa mưa bão này, có những đêm mưa to gió lớn, đang ngủ say cứ thấy nước nhỏ “Tí tách” giữa….mặt và cổ vì nhà dột mái. Ông Nội lại vào bếp lấy cái nồi đặt hứng nước giữa giường, bác sĩ nằm lệch ngay bên cạnh để ngủ, và hầu như đêm đó sẽ không ngủ được vì ướt & lạnh. Hôm nào bão về, Ông Nội lại lấy búa và đinh, gậy chống, dây buộc…chằng chịt khắp nhà, mỗi lần cơn bão thổi giật và rít, ngôi nhà lại rung chuyển. Ông Nội đứng “Tấn” ở cửa chính, Bà Nội ôm một cột nhà, mấy đứa cháu cũng chọn một cột nhà để ôm & giữ, hy vọng bão qua nhanh & không cuốn ngôi nhà đi mất. Khi cơn bão qua, ai cũng mệt mỏi & đói lạnh, nhìn khắp nhà không còn một chỗ khô ráo, đến bật lửa cũng bị ướt vì mưa gió. Cả nhà lại có thêm 1 đêm lạnh. Sáng mai trời sáng, nhìn ra cánh đồng trắng xoá một màu nước lũ, nước vào tận trong sân, cá trong ao cũng theo nước mà đi, lúa ngoài đồng cũng vậy. Ông bà cháu nhìn nhau chỉ rưng rưng muốn trào nước mắt.
Ngày đó nghèo & đói nhưng trong nhà ai cũng yêu thương, nhường nhịn nhau. Nhà nghèo, cơm không đủ ăn nên mỗi người chỉ có lưng bát, còn lại là khoai luộc & cà muối mặn, nhưng đến bữa, ai cũng dối lòng bảo không muốn ăn cơm, Cháu nhường Ông Bà cơm, ông Bà lại nhường cháu, không ai bảo ai nhưng trong lòng thấy ấm áp vô cùng, lúc đó, tình yêu thương đã lên ngôi trên tất cả.
Gần 30 năm trôi qua, Ông Nội đã đi xa nhưng Ông trời còn động lòng thương cảm để Bà Nội bác sĩ vẫn còn đây, để bác sĩ còn có cơ hội được báo đáp, phụng dưỡng. Mỗi lẫn Bs trở về, Bà Cháu nhìn nhàu lại như vỡ oà ở trong lòng, mừng tủi như ngày xưa vậy.
Cuộc sống đã giúp bác sĩ nhận ra…..Trong cuộc đời này-theo thời gian, mọi thứ có thể trôi qua, nhưng những tình cảm yêu thương thì sẽ không bao giờ phai nhạt… Phải không Anh Chị?
Miền trung, viết sau một ngày mưa bão.
P/s: Bà Nội, Bskhánh & con trai trong 1 khoảnh khắc trước cơn bão